TMKN – 50

18 Th8

          Chương 50: Bệnh nặng một trận

          Ngón tay thon dài của Long Triệt nhẹ nhàng vén vài lọn tóc rũ trên trán cô, để khuôn mặt của cô hoàn hoàn chỉnh chỉnh bày ra ở trước mặt mình.

          Nha đầu ngốc, vì cái gì luôn bày ra bộ dạng khổ sở, vẻ mặt tiều tuỵ ảm đạm không chút ánh sáng. Đám Lý Tuấn còn dám nói bộ dạng cô không tồi, nếu bọn hắn gặp cô lúc này, chắc chắn sẽ cắn lưỡi hối hận vì từng hết lời ca ngợi cô đi!

          “Tiểu Hạo tử, Tiểu Hạo tử…” Đột nhiên, từng tiếng gọi nhỏ nhỏ dồn dập phát ra từ miệng Đồng Vũ Lăng.

          Long Triệt mày kiếm không khỏi cau lại. Tiểu chuột??? Nha đầu ngốc này mơ thấy con chuột nhỏ??? Thật sự là kỳ quái, cái gì tốt đẹp không mơ, thế nhưng lại mơ thấy con chuột! Anh mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ chóp mũi cô một cái trêu trọc, sau đó lại tiếp tục xuất thần chăm chú ngắm nhìn, thẳng đến khi người hầu tiến vào nhắc nhở: “Đại thiếu gia, đã gần tám giờ,  phu nhân kêu ngài đi xuống ăn điểm tâm!”

          Sau khi người hầu rời khỏi, Long Triệt vẫn không động tĩnh mà tiếp tục ngắm nhìn Đồng Nhất Lăng thêm một lúc, mới bắt đầu tắm rửa, thay quần áo. Ứớc chừng mười lăm phút sau, anh xuống lâu cùng cặp tài liệu trên tay.

          Theo thời gian trôi qua, mặt trời chậm rãi di chuyển từ đông sang tây. Đồng Vũ Lăng khi tỉnh lại đã là sau giờ ngọ hơn ba điểm.

          Chứng kiến cảnh vật vừa xa lạ, vừa quen thuộc xung quanh, lông mày cô không tự giác nhíu lại, suy nghĩ bắt đầu trôi ngược về quá khứ . Tối hôm qua, sau khi trở về, cỗ đã thay ra quần áo ướt sũng, còn tắm nước nóng. Mới vừa nằm xuống không lâu, cô cảm thấy mí mắt có chút nặng trĩu, đầu có điểm đau, cuối cùng mất đi tri giác.

          Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại ở trong phòng Long Triệt? Con mình đâu rồi? Nghĩ đến con trai, Đồng Vũ Lăng lập tức xoay người ngồi dậy, đáng tiếc toàn thân vô lực!

          Vừa lúc lúc này, phòng cửa bị đẩy ra, Tiểu Thúy đi đến, thấy Đồng Vũ Lăng đã tỉnh, cô vui mừng vọt tới trước giường: “Vũ Lăng tiểu thư, cô tỉnh rồi?”

          Đồng Vũ Lăng gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thúy, đã xảy ra chuyện gì? Tôi làm thế nào lại xuất hiện ở nơi này? Còn có, tiểu thiếu gia đâu, nó không có sao chứ?”

          “Vũ Lăng tiểu thư cô yên tâm, tiểu thiếu gia không có việc gì, hiện tại đang ngủ trưa. Chắc đêm qua cô dính mưa nên cảm nặng. Bác sĩ đã khám qua cho cô rồi, nói không có gì đáng ngại. Phu nhân lo lắng cô bị bệnh sẽ lây cho tiểu thiếu gia, phân phó bọn em chuẩn bị cho cô một căn phòng khác, là đại thiếu gia khăng khăng đem cô ôm đến đây.” Tiểu Thúy cung kính thưa bẩm lên.

          Long triệt đem ta ôm tới nơi này? Đồng Vũ Lăng nhất thời cả kinh, đồng thời vui vẻ. Vốn dĩ yêu cầu của cô không cao, chỉ một hành động nhỏ như vậy của Long Triệt cũng đủ khiến cho cô cao hứng cùng vui mừng.

          “Vũ Lăng tiểu thư, cô đã một ngày không ăn gì rồi, em đã nấu cho cô bát cháo , để em đi lấy cho cô!” Tiểu Thúy lại nói, nói xong liền nhanh chân rời đi.

          Chưa đầy năm phút, cô lại tiến vào, hầu hạ Đồng Vũ Lăng ăn hết cháo, uy thuốc, còn tỉ mỉ đỡ Vũ Lăng nằm xuống: “Bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi nhiều. Về tiểu thiếu gia, cô không cần lo lắng, bọn em sẽ chăm sóc thật tốt cho nó, hơn nữa… Phu nhân cũng sẽ chiếu cố nó!”

          Đồng Vũ Lăng gật đầu cảm ơn, nhìn theo hướng Tiểu Thúy đi ra ngoài, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ! Đến khi tỉnh lại, đã là sáng ngày thứ hai. Trên giường vẫn đang chỉ có một mình cô.

          Hôm nay tâm tình Đồng Vũ Lăng đã tốt lên rất nhiều, cả người cũng dồi dào khí lực. Vốn muốn đi tìm hài tử, lại lo lắng sẽ thực sự lây bệnh cho nó, mà cô cũng không muốn Khâu Tuyết Liên vì thế mà tức giận. Cuối cùng vẫn là nhịn xuống, tìm Tiểu Thúy hỏi thăm một chút, biết được nhi tử hết thảy bình an, cô liền an tâm. Đi xuống lầu một, vừa lúc gặp Dung Diễm Hồng.

          Vốn Dung Diễm Hồng luôn luôn lo lắng cho bệnh tình của Đồng Vũ Lăng, nhưng cô lại luôn ở trong phòng Long Triệt nên bà không tiện vào thăm. Dù vậy, mỗi ngày bà đều tìm người hầu hỏi han tình hình Vũ Lăng.

          Đồng Vũ Lăng tự đáy lòng cảm kích không thôi, cùng bà nói chuyện một hồi mới cáo biệt, sau đó liền ra đến hoa viên tản bộ. Nhìn những bông hoa rưc rỡ trước mặt , Đồng Vũ Lăng không khỏi lại nhớ đến chuyện Tiểu Hạo tử sai hẹn. Mấy ngày nay, bởi vì sinh bệnh không thể lên mạng, cũng không biết anh có nhắn tin cho mình không. Anh ấy sẽ giải thích nguyên do lỡ hẹn sao? Sẽ lại hẹn một thời gian khác cùng nhau gặp mặt sao?

          “Hôm nay cảm thấy thế nào rồi? Thân thể không có việc gì chứ?” Bỗng dưng, một tiếng nói ôn nhu tiếng đột nhiên vang lên, Long Hạo chậm rãi bước đến bên Vũ Lăng.

          Đồng Vũ Lăng lễ phép hướng anh gật gật đầu: ” Đã đỡ bảy tám phần rồi. Cám ơn!”

          “Chị tuổi còn trẻ, nên cười nhiều hơn, vui tươi một chút.” Long hạo đến bên cạnh Đồng Vũ Lăng thì dừng lại.

          Đồng Vũ Lăng không nói, tiếp tục xem biển hoa trước mắt.

          “Hoa hạnh phúc, nó có thể mang lại sức khỏe, may mắn và hạnh phúc cho con người.” Long Hạo cũng chăm chú ngắm nhìn vườn hoa cúc kia.

          Đồng Vũ Lăng trong lòng dấy lên một tia chua sót, trầm mặc vài giây, nhàn nhạt nói: “Trước kia tôi cũng cho rằng như thế, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy, loại chuyện như thế này chỉ có đồng thoại, cổ tích mới tồn tại.”

          “Hạnh phúc của con người không chỉ đến từ tình yêu, còn có tình thân và… tình bạn!”

          “Tôi toàn tâm toàn ý đi yêu một người, nhận lại được chỉ là những thương tổn; tình bạn mà tôi thật sự xem trọng, đem toàn bộ chân thành để đối đãi, lại nhận lấy sự né tránh của đối phương. Có lẽ, mệnh tôi phải chịu cô độc, nhất định phải trải qua thống khổ đi!” Đồng Vũ Lăng tự lẩm bẩm một mình, nội tâm lại càng khổ sở thêm vài phần. Một hồi sau, cô xoay người thẳng hướng vào nhà mà bước đi.

          Long Hạo khuôn mặt lo lắng, trong lòng rối bời không thôi. Nhìn thấy cô dần dần đi xa, thân ảnh gầy yếu, nhiều lần muốn đuổi theo, nói với cô mình chính là Tiểu Hạo Tử, nói rằng mình không bỏ rơi cô, vẫn sẽ là Tiểu Hạo Tử quan tâm, bảo vệ cô. Bất quá cuối cùng, anh cái gì cũng không làm được, cứ thế chôn chân tại chỗ, thẳng đến khi thân ảnh cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt…

          Những ngày tiếp theo, Đồng Vũ Lăng tiếp tục cùng Long Triệt ở chung một phòng, nhưng lại không nói với nhau một lời. Nhiều lần, Đồng Vũ Lăng muốn cùng anh tán gẫu chút gì đó, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng tối đó, cô liền như người mắc chứng sợ sân khấu, lo lắng bản thân lại bị làm nhục. Lúc này cô đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, không thể chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa, đặc biệt là vết thương mà anh gây ra!

          Trải qua thêm mấy ngày nghỉ ngơi điều dưỡng, chứng cảm lạnh của cô đã hoàn toàn tiêu trừ. Với sự cam đoan của bác sĩ, còn có Long Khiếu Thiên hết lời thuyết phục khuyên nhủ, Khâu Tuyết Liên cuối cùng đáp ứng cho Đồng Vũ Lăng đến gần đứa bé. Bất quá, bà thực sự bắt đầu gây khó dễ cho  Đồng Vũ Lăng .

          Đêm nay, Long Khiếu Thiên hẹn bằng hữu ra ngoài, chỉ có Khâu Tuyết Liên, Long Triệt, Long Hạo, mẹ nhỏ Dung và Đồng Vũ Lăng cùng nhau dùng bữa. Cả nhà ăn quả thực lặng ngắt như tờ, mọi người đang yên lặng ăn cơm, Khâu Tuyết Liên đột nhiên oán hận một câu, ” Đồ ăn tối nay sao nhạt đến vậy? Mau lấy cho ta một ít nước tương cùng sốt cà chua!”

          “Vâng phu nhân!” A Hương hầu hạ ở bên cạnh lập tức trả lời, chuẩn bị bước đi.

          “Ta không nói ngươi , ta nói cô ta!” Khâu Tuyết Liên ngăn A Hương lại, chỉ về phía Đồng Vũ Lăng.

          Đồng Vũ Lăng kinh ngạc một hồi, những người khác cũng không khỏi ngừng lại.

          “Này, cô điếc à, không có nghe ta nói hay sao?” Thấy đồng Vũ Lăng thất thần không động đậy, Khâu Tuyết Liên gầm lên giận dữ.

          ” Mẹ cả, việc này luôn là người hầu làm, sao đột nhiên người lại muốn Vũ Lăng đi? Cô ấy còn đang dùng cơm!” Long Hạo bỗng nhiên xen vào một câu.

          Khâu Tuyết Liên vừa nghe, càng thêm căm tức: “Ta bảo cô ta làm thì cô ta phải làm.”

          “Vũ Lăng mới sinh con, cũng không phải trong nhà không có người làm, người dựa vào cái gì lại sai khiến chị ấy.” Long Hạo lại nói.

          “Vậy cậu dựa vào cái gì mà dám ngắt lời ta? Triệt là người đàn ông của cô ta vẫn còn chưa nói gì đâu!” Khâu Tuyết Liên trừng mắt liếc hắn một cái.

          “Bởi vì con là bạn của cô ấy, chân thành quan tâm cô ấy!” Long Hạo vẻ mặt giận dữ.

          “Bạn?  Cậu mới trở về bao lâu, nhanh như vậy đã trở thành bạn?” Khâu Tuyết Liên hừ lạnh, tiếp tục chuyển hướng sang Đồng Vũ Lăng: “Cô đúng là đồ sao chổi, tôi cảnh cáo cô, sống trong nhà này phải có quy củ, đừng có mà chỗ nào cũng đi tán tỉnh người khác, nếu không tôi lập tức đuổi cô đi ngay!”

          “Mẹ cả, mẹ nói gì vậy? Mẹ sao có thể xúc phạm Vũ Lăng như thế!”

          “Ya, đau lòng a? Hừ, quả nhiên là mẹ con mà, đều thích dùng đồ của người khác đã dùng. Giày hỏng của anh trai cũng muốn mang, cậu thật là độc đáo!”

          Nghe tháy Khâu Tuyết Liên đem mẹ mình ra cùng mắng chửi, Long Hạo không khỏi giận dữ: “Không cho phép bà xúc phạm mẹ của tôi!”

          “Hạo, ăn cơm đi.” Dung Diễm Hồng trầm giọng quát.

          Đồng Vũ Lăng cũng vội vàng lắc đầu, nháy mắt ra dấu với Long Hạo, ám chỉ anh ta không nên tiếp tục chống đối.

          Long Triệt vẫn luôn luôn trầm mặc nãy giờ, nhìn thấy bọn họ “mắt qua mày lại”, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác không giải thích được, nghiêm giọng phân phó Vũ Lăng: “Sao còn ngồi đó, không phải mẹ kêu cô đi lấy đồ hay sao?”

          Đồng Vũ Lăng cả người choáng váng, sau đó lập tức đứng dậy chạy đi, cầm sốt cà chua cùng nước tương quay trở lại.

          Khâu Tuyết Liên càng quyết tâm gây khó dễ Đồng Vũ Lăng, tìm này tìm kia, đều kêu Đồng Vũ Lăng làm. Nhiều lần Long Hạo muốn ngăn cản, nhưng đều bị Dung Diễm Hồng cùng Vũ Lăng khuyên ngăn. Bữa cơm này, Đồng Vũ Lăng căn bản ăn không nhiều. May mắn là cô đã khỏi bệnh, cũng không cảm thấy thèm ăn. Đặc biệt là khi đến nhà trẻ nhìn ngắm đứa con đáng yêu của mình, những bất bình cùng trầm cảm mà cô phải chịu đựng chúng theo đó mà biến mất không dấu vết.

          Sau khi con trai ngủ say, cô trở lại phòng Long Triệt, phát hiện Long triệt đang thu dọn hành lý, không tự chủ được hỏi: “Anh… muốn đi công tác sao?”

          “Ân!” Thật lâu sau, Long triệt mới trả lời.

          “Đi bao lâu? Tối ngày 24 có thể trở về được không?” Đồng Vũ Lăng lại không tự chủ được, hỏi.

          “Sáng 26 mới có thể trở về. Có chuyện gì sao?”

          Ngày 24, đêm trước lễ giáng sinh bình an, đêm này năm ngoái, là lần đầu tiên cô trao tặng cho anh, tròn một năm kỷ niệm, cô hi vọng có thể cùng anh trải qua, nếu có thể, nàng còn hy vọng cùng anh ôn lại hết thảy những gì tốt đẹp của năm trước! Bất quá, Đồng Vũ Lăng cuối cùng vẫn trả lời: “Không… Không có gì!”

          Long Triệt cũng không tiếp tục truy hỏi, dọn xong đồ đạc liền trực tiếp đi tắm rửa, sau đó đi ngủ.

          Đồng Vũ Lăng nằm ở bên cạnh anh, nhiều lần muốn nói lại thôi. Sau cùng, nghe thấy Long Triệt ở bên đã ngáy nhẹ, nhưng cô vẫn chưa buồn ngủ…

          Long Triệt đi công tác sau, Đồng Vũ Lăng cuộc sống càng trở nên đơn điệu cùng vắng vẻ. Trừ bỏ việc mỗi ngày chăm sóc con, cô không còn chuyện khác gì khác để làm. Đêm nay, sau khi dỗ con trai ngủ, cô tâm huyết dâng trào, bật máy tính và đăng nhập vào hòm thư MSN. Bên trong có hơn 10 email mới, đều là Tiểu Hạo tử gửi tới, mỗi phong thư nội dung đều là giải thích vì sao đêm đó sai hẹn.

          Mà cuối cùng có một phong thư, là mong muốn cùng cô hẹn lại gặp mặt lần nữa, thời gian lại đúng là đêm giáng sinh! Anh còn thề, lần này tuyệt sẽ không sai hẹn!

          Muốn gặp anh sao? Đối mặt với lời mời lần thứ hai này, Đồng Vũ Lăng do dự! Cô suy nghĩa trong 10 phút, cuối cùng đã đồng ý! !

          Tối ngày hôm sau, Đồng Vũ Lăng đến quảng trường Tử Kinh Hoa sớm hơn lần trước 5 phút. Có lẽ là do đêm Giáng sinh nên nơi này trở nên càng sôi động, náo nhiệt. Cô vẫn đứng bên đài phun nước đầy màu sắc, nhìn đi nhìn lại đóa hoa hạnh phúc cùng túi giấy trên tay.

          Trong túi giấy là một chiếc áo len đan màu be! Tiểu Hạo Tử nói rằng đã chuẩn bị quà giáng sinh để đền bù, vì vậy cũng không thể để anh trắng tay ra về. Nhất thời nghĩ không ra nên mua thứ gì, lại đột nhiên nhớ tới từng nghe anh nói rất thích một chiếc áo len tự đan bằng tay. Vì vậy, cô nghĩ đến cái này – món quà vốn là cô định tặng cho Long Triệt trong ngày sinh nhật.

          Nếu Long Triệt không nhận, vậy thì chuyển giao cho Tiểu Hạo tử, một phen tâm huyết của mình coi như không có uổng phí!

          Khẽ hít vào một hơi, Đồng Vũ Lăng ngẩng đầu, quan sát xung quanh. Chợt nhìn thấy Long Hạo đang hướng phía mình mà bước, trong tay là đóa hoa hạnh phúc màu vàng nhạt, cả người liền chấn động đến sững sờ.

          Bóng dáng cao lớn của Long Dạo đã đi tới trước mặt Đồng Vũ Lăng, ánh nhìn lóe lên sáng ngời, bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiểu Lăng tử!”

          Đồng Vũ Lăng lại cả người run lên bần bật, khiếp sợ nhìn hắn, môi anh đào run rẩy, “Cậu… Cậu thật là… Phải..”

End chương 50 –

Bình luận về bài viết này