Tag Archives: Long Hạo

TMKN – 21

4 Th3

Edit: kimio

Chương 21: Nhục nhã

Sau khi cơm nước xong, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm một hồi, Miêu Dĩnh lo lắng ngày mai bọn họ còn phải đi làm, liền không giữ bọn họ ở lại lâu, kỳ thật chủ yếu chính là, bà muốn tạo không gian riêng cho hai người có thể phát triển.

Trước khi đi, bà không ngừng đối với Long Triệt nháy nháy mắt, Long Triệt tự nhiên hiểu được ý tứ của bà, nhưng cũng tở vẻ gì cả, chỉ là thản nhiên cười cười, cuối cùng mang Đồng Vũ Lăng lên xe, rời đi biệt thự Khâu gia.

Xe chậm rãi chạy nhanh trên hoạn lộ thênh thang, trong xe trước sau như một vẫn im lặng. Lần này, Đồng Vũ Lăng không hề xem video, mà là tựa thoải mái trên ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Long Triệt một bên chuyển động tay lái, khóe mắt dư quang nhịn không được quét về phía cô, đột nhiên hỏi: “Vì cái gì nói dối?”

Đồng Vũ Lăng mở mắt ra, nghi hoặc nói: “Ân?”

“Bạn trai cô không phải đang du học ở Anh quốc sao? Như thế nào nói với bà ngoại tôi là cô không có bạn trai?”

Đồng Vũ Lăng tỉnh ngộ, nhất thời nghẹn lời.

“Nữ nhân các cô thật là thích hư vinh, cũng thích nói dối! ! Hừ!”

“Anh … Có ý tứ gì?”

“Có ý tứ gì? Nghe không hiểu sao? Bên này nói với tôi khoe bạn trai cô ở nước ngoài, bên kia lại nói với bà ngoại tôi là độc thân.  Như thế nào, nghĩ tới bà ngoại tôi sẽ giới thiệu cho cô một kẻ có tiền, cho cô gả vào nhà giàu có, mỗi ngày hưởng dụng sơn hào hải vị?”

Đồng Vũ Lăng hiểu được rõ ràng, không khỏi thẹn quá hoá giận, đang muốn phát hoả thì điện thoại vang lên. Nhìn thấy hiển thị trên màn hình điện thoại, cô tạm thời ngăn chận tức giận, khụ một tiếng, mở khóa lắng nghe, “Chính Hoa!”

“Vũ Lăng, ở nhà sao? Còn chưa đi ngủ ah?” Bên kia từ từ truyền đến tiếng nói ôn hòa của Tiêu Chính Hoa. Nguyên lai, trải qua vài lần kết giao sau, bọn họ bắt đầu gọi tên lẫn nhau.

Đồng Vũ Lăng thoáng suy nghĩ, đáp: “Ân, em ở nhà. Anh thì sao? Muộn như vậy còn gọi cho em, có chuyện gì không?”

“Tối ngày mai có rảnh không? Em đã xem bộ phim nước ngoài mới 2012 chưa? Lần thứ nhất chiếu anh không có thời gian rảnh đi xem, lần này chiếu lần thứ hai, anh muốn đi xem.” Tiêu Chính Hoa chần chờ nói lý do gọi tới.

“A, anh cũng muốn xem 2012? Ha ha, em hôm nay vừa mới xem, bất quá là dùng MP4 xem, tuyệt không đã ghiền. Em đang chuẩn bị đi rạp chiếu phim xem một lần đây.”

“Ha ha, xem ra chúng ta thực sự ăn ý! Vậy tối ngày mốt chúng ta cùng nhau xem đi.”

Dung nhan xinh đẹp của Đồng Vũ Lăng tiếp tục tràn đầy sáng lạn cười: “Ân, mấy giờ thì gặp?”

“Anh đặt vé lúc 9 giờ, sau khi tan việc chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong vừa lúc đến giờ xem phim.”

“Ừ, được!”

“Ừm … như vậy đi, em nghỉ ngơi sớm một chút!”

“Anh cũng sớm một chút nghỉ ngơi, chúc ngủ ngon!” Đồng Vũ Lăng cất kỹ điện thoại, tâm tình vui mừng, tức giận vừa mới bị Long Triệt gợi ra sớm đã biến mất.

Bất quá, có vẻ như người nào đó tâm tình bắt đầu kém đi, tuấn nhan che kín thần sắc xem thường cùng khinh miệt, cay nghiệt trào phúng nói: “Theo tôi được biết, giá trị con người Tiêu Chính Hoa thực thông thường, có muốn hay không tôi giới thiệu mấy người chân chính có tiền cho cô?”

Đồng Vũ Lăng vừa nghe, thẹn quá hoá giận, nhưng ngẫm lại vẫn là nhịn xuống, quyết định không để ý tới hắn.

Long Triệt sắc mặt càng chìm, lửa giận càng thêm không hiểu ra sao cả cháy bùng lên. Cuối cùng, hắn đem tức giận phát tiết ở trên, đem chân ga đạp đến lớn nhất, một đường bão táp, cho đến khi trở lại nội thành.

“Xuống xe!” Hắn lạnh giọng quát mắng.

Vừa rồi điên cuồng đua xe, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Vũ Lăng trắng bệch, kinh hãi run rẩy, hiện giờ cô vẫn bị vây trong trạng thái kinh hồn chưa định, hai tay chặt chẽ tóm lấy ghế ngồi.

Long Triệt mặt như phủ băng, lại vô tình mệnh lệnh: “Tôi nói, xuống xe! Không có nghe thấy lời của tôi nói sao? Hay là muốn tôi tự mình ném cô đi ra ngoài?”

Ý thức của Đồng Vũ Lăng dần dần thanh tỉnh, hơi hơi thở phì phò, tức giận xấu hổ trừng mắt hắn, cuối cùng, mở cửa xe.

Chân cô vừa mới chấm đất, Long Triệt liền bắt đầu khởi động xe, dẫn phát ra gió, thiếu chút nữa đem cô quét ngã nhào trên đất.

Cực lực ổn định thân thể của chính mình, Đồng Vũ Lăng giận dữ trừng mắt chiếc xe thể thao đang gào thét mà đi, thấp giọng nguyền rủa vài câu, rồi sau đó chặn một chiếc xe taxi đi về nhà.

Long Triệt sau khi về đến nhà, tức giận vẫn chưa toàn bộ tiêu tán, hắn đem HI-FI mở tối đa, mặc nguyên quần áo nằm ở trên giường, cả người đầu nhập thế giới âm nhạc điếc tai nhức óc.

Một hồi, hắn đứng dậy, từ trong tủ rượu lấy ra hai chai rượu đỏ, một mình buồn uống.

Một ly tiếp một ly, một lọ tiếp một lọ, không đến nửa giờ, hắn đã muốn đầy mặt đỏ bừng, hai mắt mê ly, tâm trí cũng nổi lên hỗn loạn.

Điện thoại cầm tay trong túi quần không ngừng mà rung động, nhưng hắn không muốn tiếp, điện báo bám riết không tha, hắn thấp nguyền rủa một tiếng, cầm lấy nó, gầm lên giận dữ, “Ai?”

Bên kia lặng lẽ một giây, truyền đến tiếng nói thoáng chút oán hận của Trình Gia Văn: “Triệt, lâu như vậy mới nghe điện thoại? Còn có, anh ở bên kia ầm ỹ quá, anh đang ở bên ngoài sao? Đang ở vũ trường sao?”(vịt: nguyên bản là địch sỹ khoa, ta chả biết là cái gì, chém gió là vũ trường, cô nào biết chỉ ta a)

Long Triệt môi mỏng bĩu một cái, không đáp lời.

“Vì cái gì không nói lời nào? Vẫn còn giận em? Giận em không gọi điện thoại cho anh? Anh phải hiểu rằng, em là con gái, em có tự tôn của em, huống hồ lần trước là do anh tự dưng giận dỗi em, còn cúp điện thoại của em, cho nên đáng lẽ ra anh hẳn là nên chủ động gọi điện thoại cho em.” Tiếng nói tê nhuyễn mềm mại của Trình Gia Văn tràn ngập đáng thương cùng khó sống.

Đáng tiếc, Long Triệt vẫn không có động tĩnh gì.

“Triệt, em đang nói chuyện với anh a. Em đều buông tha tự tôn cùng tôn nghiêm, chẳng lẽ anh còn muốn em quỳ xuống mới có thể?”

“Anh không cần em phải quỳ xuống, anh muốn cái gì, em hẳn là rõ ràng!” Long Triệt vẫn là đáp lời.

“Em hiểu được! Nhưng anh cũng cần phải hiểu và bỏ qua cho em, anh yêu em, hẳn là nên ủng hộ giấc mơ của em.”

“Đừng nói rằng anh yêu em! Bắt đầu từ thời khắc em một mình bỏ đi, anh liền quyết định sẽ không yêu em nữa!” Long Triệt đem HI-FI hơi chút chỉnh nhỏ xuống.

Lần đầu tiên nghe được Long Triệt nói những lời nhẫn tâm kiên quyết như vậy, Trình Gia Văn chẳng những giật mình, hơn nữa sợ hãi: “Triệt, đừng đùa, đừng dỗi.”

Long Triệt hừ lạnh: “Anh không rảnh mà cùng với em chơi, càng không nhàm chán cùng em tranh xem ai xuống nước trước! Lý Tuấn nói đúng, Long Triệt anh là người như thế nào? Há có thể treo cổ ở trên một thân cây? Chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, một đống lớn nữ nhân tranh nhau vọt tới!”

“Triệt, nếu như anh là trả thù em, chọc giận em, như vậy em cho anh biết, anh thành công! Nhưng, đừng quên, dù cho có nhiều hơn nữa nữ nhân yêu thương nhung nhớ anh, các cô so ra đều kém em! Chỉ có em mới xứng đôi với anh!” Trình Gia Văn tâm cao khí ngạo, không khỏi cũng đề cao thanh âm.

“Hừ, nữ nhân các người đều tự cho mình là đúng, ái mộ hư vinh một cách ngu xuẩn, không ai trong đám các người xứng với tôi!”

Đầu kia điện thoại mơ hồ truyền đến thanh âm thở dốc của Trình Gia Văn: “Triệt, anh rốt cuộc làm sao vậy? Anh chưa bao giờ nói chuyện cay nghiệt cùng tục tằn như vậy, còn có, anh đang ở đâu? Cùng với ai?”

Khuôn mặt tuấn tú của Long Triệt tiếp tục lộ vẻ cuồng vọng vẻ mặt tà ác: “Anh đang ở trong khách sạn, cùng một nữ nhân hoan ái, đã biết chưa!”

“Triệt, Anh … Em biết anh đang nói sạo. Trừ bỏ em, căn bản anh sẽ không cùng những nữ nhân khác phóng đãng. Nhớ kỹ thân phận của anh, đừng làm cho những nữ nhân thấp kém này làm giảm cao quý của anh!”

Long Triệt không hề hé răng, dứt khoát cúp điện thoại, sau đó trực tiếp tắt máy.

Sau đó, hắn lại giơ lên bình rượu trong tay, khiến cho chất lỏng đỏ tươi như máu kia cuồn cuộn chảy vào trong miệng mình, chảy qua yết hầu, vọt vào trong bụng, mãnh liệt lại điên cuồng mà cháy làm tê dại hết các suy nghĩ của hắn …

End chương 21

TMKN – 20

29 Th2

Edit: kimio

Chương 20: Chiếm được niềm vui

“Vũ Lăng, cháu đã đến rồi!” Miêu Dĩnh chờ đợi đã lâu, khẩn cấp đi hướng Đồng Vũ Lăng.

Đồng Vũ Lăng hơi chút xoay người, gật đầu: “Khâu lão thái bà có khỏe không ạ!”

“Ai nha, nha đầu kia, là trí nhớ kém hay vẫn là cố ý, bà không phải với cháu, trực tiếp gọi bà là bà ngoại là được sao?” Miêu Dĩnh giả vờ giận oán hận nói.

Đồng Vũ Lăng lúng ta lúng túng cười, rốt cục tiếp tục gọi một lần: “Bà ngoại!”

“Ngoan, này là được rồi! Mấy ngày không thấy, cháu vẫn là đáng yêu xinh đẹp như vậy!” Miêu Dĩnh yêu thương vô cùng giữ chặt tay cô, càng xem càng vừa lòng.

Đồng Vũ Lăng kiều nhan xuất một nét thoáng hiện đỏ ửng, đem túi giấy cầm trong tay cung kính đưa cho bà: “Bà ngoại, đây là một chút tâm ý của cháu, mong bà vui lòng nhận cho!”

Miêu Dĩnh mừng rỡ: “Nga, là cái gì?”

“Bà ngoại mở ra nhìn xem?” Đồng Vũ Lăng không có trực tiếp trả lời, muốn cấp Miêu Dĩnh một kinh hỉ.

Miêu Dĩnh trên mặt ý cười càng đậm, lui về phía sau vài bước trở lại ngồi trên ghế sofa, mở ra túi giấy, thật cẩn thận lấy ra đồ vật bên trong, vừa nhìn, quả nhiên đại kinh hỉ, lập tức dỡ xuống tầng băng dính hơi mỏng mà trong suốt.

Hoa mai, hoa Hạnh, hoa đào, Mẫu Đơn, cây lựu, hoa sen, cây hoa mào gà, hoa quế, cây hoa cúc, hoa phù dung, hoa sơn trà, hoa thủy tiên. Vừa đủ 12 loại hoa hợp lại cùng một chỗ, hình thành một chậu hoa bằng giấy! ! Đủ mọi màu sắc, rực rỡ tươi đẹp rực rỡ, trông rất giống hoa thật!

Miêu Dĩnh kích động vui sướng, tầm mắt chuyển hướng Đồng Vũ Lăng, kinh hỏi: “Vũ Lăng, làm sao cháu biết bà thích 12 loại hoa này? Hay là cháu cũng nghe qua truyền thuyết về 12 thần hoa?”

“Cháu là nhìn ra từ hôm sinh nhật bà ngoại, chỉ tiếc là cháu không có nhiều tiền, không thể giống Long tiên sinh đặc biệt tìm người thiết kế châm ngực sang quý cho bà như vậy, hy vọng bà đừng ghét bỏ!”

“Như thế nào sẽ ghét bỏ, đứa ngốc! Cái này là cháu tự tay làm ra, so với cái kia của A Triệt còn có giá trị hơn! Ở trong mắt của bà, của cháu là vật báu vô giá!”

“Đa tạ bà ngoại!” Đồng Vũ Lăng hiểu ý cười.

“Đúng rồi, làm sao cháu biết làm cái này?”

“Hồi còn đi học có lần cháu đi làm thêm tại một cửa hàng chuyên bán hoa, học được một chút bề ngoài thôi ạ! Làm bằng tay không được đẹp lắm, hi vọng bà ngoại đừng để ý!”

“Cháu đứa nhỏ này, thật sự là khiêm tốn. Làm bằng tay phi thường thật là tốt, có thể so sánh với đầu bếp! Khéo tay, huệ chất lan tâm, quan sát từ những cái rất nhỏ, A Triệt kết bạn với cháu, thật sự là kiếp trước nó đã tu luyện!” Miêu Dĩnh tươi cười không ngừng, nhìn về phía Long Triệt, “A Triệt, cháu nói có phải không?”

Không thể phủ nhận, lúc mới nhìn đến chậu hoa giấy độc đáo này, Long Triệt chẳng những cảm thấy giật mình, trong phút chốc hiện lên tình cảm tán thưởng đối với Đồng Vũ Lăng. Bất quá, hắn sẽ không nói ra những điều này, bởi vì hắn không có thói quen như vậy!

Hắn ảm đạm cười, chuyển sang đề tài khác: “Bà ngoại, chúng ta đi ăn cơm trước đi, bằng không đồ ăn đều lạnh cả!”

Miêu Dĩnh tiếp tục nhìn thoáng qua hoa giấy, sau đó mềm nhẹ buông, nắm tay Đồng Vũ Lăng đi hướng nhà ăn.

Trên bàn cơm sạch sẽ sáng ngời, bày đầy các loại món ngon mỹ vị, có cá muối, vây cá, tay gấu, gan ngỗng gì đó, thực đơn cùng lần trước sinh nhật không sai biệt lắm.

“Vũ Lăng, ngày hôm nay ở đây không có người ngoài, cháu yên tâm ăn đi!” Miêu Dĩnh cười dài nhìn thấy Đồng Vũ Lăng ngồi ở bên trái cô.

Đồng Vũ Lăng kinh ngạc, nghi vấn buột miệng nói ra: “Bà ngoại, lúc ấy bà … Đều thấy được?”

Miêu Dĩnh không trực tiếp trả lời, mà là thở dài: “Cháu cùng bà đều là cẩn người thận, xem ra chúng ta thật sự thực có duyên phận! Cầm đũa đi, coi như là đang ở nhà là được, bà cùng A Triệt thường xuyên ăn, mấy thứ này đều là chuẩn bị cho cháu, cháu nhất định phải ăn sạch, đừng làm hỏng một phen tâm ý của bà ngoại nga!”

Đồng Vũ Lăng nhìn khuôn mặt hiền lành chân thành của bà ở trước mặt, nhìn nhìn lại Long Triệt không biết đang nghĩ gì, vì thế mỉm cười gật đầu: “Cháu đây cung kính không bằng tuân mệnh!”

Dứt lời, cô buông ra nội tâm, thoải mái, thú vị hưởng dụng các loại vật quý báu, cho đến khi dừng lại, cô mới phát giác, đầy bàn đồ ăn cơ hồ đều là một mình cô ăn, mà Long Triệt cùng Miêu Dĩnh chính là nếm có một ít.

Đồng Vũ Lăng cắn cắn môi, xấu hổ nhìn thấy bọn họ, thẹn thùng nói: “Đúng … Thực xin lỗi, cháu giống như …”

“Mấy thứ này vốn là đặc biệt làm cho cháu ăn, cháu mà không ăn bà ngoại mới tức giận đâu!” Miêu Dĩnh khéo hiểu lòng người lập tức cắt đứt cô: “Đúng rồi, sau này cháu thường xuyên tới đây bồi bà ngoại ăn cơm, được không?”

Đồng Vũ Lăng sững sờ nhưng không nói. Cô còn tưởng rằng ngày hôm nay là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng tới đây ăn cơm đâu.

Miêu Dĩnh thấy thế, nói: “Ha ha, bà đã quên cháu hẳn là thường xuyên hẹn hò, không có thời gian đi theo lão thái bà này!”

Nhìn thấy bà mang vẻ mặt thất vọng, Đồng Vũ Lăng sinh tâm không đành lòng, không phải nghĩ ngợi gì nói: “Không phải, cháu còn chưa có bạn trai!”

“Thật sự? Vậy sau này cháu nên tới nhiều một chút. Còn có a, cháu làm hoa giấy kia thật sự xinh đẹp, bà ngoại cũng muốn học một ít, bỏ một ít thời gian, cháu không để ý thì làm huấn luyện viên của bà ngoại đi?”

Đồng Vũ Lăng lắc đầu: “Đương nhiên không để ý, nếu bà ngoại thích cứ nói với cháu, cháu dạy là được!”

“Ừ, đến lúc đó chúng ta có thể một bên đàm luận truyền thuyết về 12 thần hoa, một bên gấp hoa giấy, oa, ngẫm lại liền vui vẻ!” Miêu Dĩnh nở nụ cười phát ra từ nội tâm.

Đồng Vũ Lăng tâm tình vui sướng, tươi cười chân thành nhìn lại bà.

Mà Long Triệt, lấy cớ đến ngồi 1 bên phụng bồi, không có phát biểu một câu, bất quá, đoạn đối thoại của Đồng Vũ Lăng cùng Miêu Dĩnh hắn tất cả đều nghe vào trong tai, chính là … câu Đồng Vũ Lăng phủ nhận có bạn trai kia!

End chương 20

TMKN – 19

26 Th2

Edit: kimio

Chương 19: Bất đắc dĩ phó ước

Cho dù trong lòng có bao nhiêu không cam lòng cùng phẫn nộ, vì bát cơm của phụ thân, vì an bình của người nhà, ngày hôm sau sau khi tan việc Đồng Vũ Lăng vẫn là đúng hẹn đi vào dưới lầu công ty Long Triệt.

Đã qua sáu giờ rưỡi, nhưng không thấy bóng người của hắn, vì thế, cô bấm điện thoại cầm tay của hắn.

“Tôi còn đang họp, cô tiếp tục chờ một lát!” Bên kia vội vàng nói xong, cúp điện thoại.

Đồng Vũ Lăng nhìn lại di động, ước chừng ngây người ba mươi giây mới lấy lại tinh thần, sau khi thấp giọng oán hận cùng mắng hắn đáng giận vô lễ, đi đến các ghế sắp xếp bên trái cửa cao ốc ngồi xuống. Lại là đợi mười lăm phút, như cũ không thấy hắn, vốn cô muốn tiếp tục gọi cho hắn, nhưng sau lại ngẫm lại vẫn là nhịn xuống.

Cả lưng tựa lưng vào ghế ngồi, cô lấy trong túi xách ra một bộ MP4. Đây là đồ của Dư Hiểu Linh, bên trong download một phim mới《2012》, Dư Hiểu Linh không biết Long Triệt hẹn mình ăn tối, đem MP4 cho mượn là muốn để cho mình trên đường ngồi xe về nhà xem, không thể tưởng được hiện tại vừa lúc có tác dụng.

Đeo tai nghe điện thoại, Đồng Vũ Lăng bắt đầu mở ra phim nhựa, rất nhanh liền bị mê chặt, vì để cho đạt tới hiệu quả rung động, cô đem thanh âm điều chỉnh đến mức to nhất, thú vị thưởng thức.

Không biết qua bao lâu, vào lúc cô hoàn toàn đầu nhập cùng say mê hết sức, chợt thấy cánh tay đau xót, cô theo bản năng hô một câu “HELP!” Sau đó ngẩng đầu, phát hiện khuôn mặt Long Triệt xem ra lãnh khốc hờn giận phóng đại ở trước mặt.

“Gọi điện thoại cho cô sao cô không nghe máy?” Khuôn mặt tuấn tú của Long Triệt thối lên, không khỏi kéo cô.

“Tôi … mải xem phim, không có nghe thấy!” Đồng Vũ Lăng thành thật trả lời, đồng thời giật người một cái, “Sao anh cứ kéo tôi làm gì, tự tôi cũng biết đi!”

Long Triệt nhất thời ngẩn ra. Đúng vậy a, hắn như thế nào luôn kéo cô? Trừ bỏ Gia Văn, hắn rất ít khi cùng người từng khác tiếp xúc tứ chi, nhưng là đối với nha đầu kia … Phảng phất như là một loại thói quen, một loại thói quen phi thường cường liệt, thói quan như là đương nhiên, làm cho hắn không tự chủ được đi làm … Buồn bực vẫy vẫy đầu, hắn buông cô ra, lập tức hướng xe đi đến.

Đồng Vũ Lăng cũng mau bước đuổi kịp, ngồi trên xe, thắt dây an toàn, không chút để ý hỏi: “Bà ngoại của anh vì sao lại mời tôi ăn cơm.”

“Đợi đến lúc gặp cô trực tiếp hỏi bà không được sao?” Long Triệt khởi động động cơ.

Đáng giận! Vẫn là như vậy kiêu căng vô lễ. Nếu không phải vì bát cơm của cha, cô hận không thể chửi ầm lên, thay cha mẹ của hắn dậy hắn cái gì gọi là lễ phép! ! Đồng Vũ Lăng hé miệng, oán hận nhìn hắn liếc mắt một cái, ngữ khí cũng không khách khí: “Vậy còn có những ai cũng cùng dùng bữa tối?”

“Cô muốn có ai?” Long Triệt không đáp, hỏi lại. Xe đã bắt đầu đi tới.

Theo phản xạ trong óc Đồng Vũ Lăng dần hiện ra khuôn mặt nghiêm túc lãnh đạm của Khâu Tuyết Liên, lập tức nói, “Mẹ của anh đâu?”

“Bà ấy không rảnh!”

Đồng Vũ Lăng không tự giác thở phào nhẹ nhỏm: “Đúng rồi, đến lúc ăn cơm, cần phải chú ý những cái gì?”

“Cái này cũng muốn hỏi?” Long Triệt hừ một tiếng, khóe môi nhếch lên.

Hừ, không hỏi sẽ không hỏi, thực giỏi lắm sao! ! Đồng Vũ Lăng lại là đối với hắn hung hăng trừng. Khâu lão thái là người tốt như vậy, hiền lành thiện lương, bình dị gần gũi, cô không cần sợ! !

Chẳng thèm để ý cái tên “Sa trư” này, Đồng Vũ Lăng liền không hề hé răng, một lần nữa lấy ra MP4, nhét tai nghe, tiếp tục xem bộ phim nhựa kinh tâm động phách vừa rồi.

Long Triệt hai tay rất quen thuộc chuyển động tay lái, con ngươi đen nhấp nháy, khi thì xem đường, khi thì thông qua kính chiếu hậu bên trong xe chăm chú nhìn cô, bộ mặt diễn cảm bí hiểm, không hiểu đăm chiêu.

Trong xe phá lệ yên tĩnh, xe chậm rãi đi tới, sau khi rời đi phố xá sầm uất bắt đầu đi lên con đường rộng rãi đi đến biệt thự Khâu gia.

Dư quang nơi khóa mắt ngắm đến Đồng Vũ Lăng như cũ vẫn là một bộ say mê cùng mê muội, Long Triệt đáy lòng bỗng nhiên nhen lên ý tưởng tà ác, dùng chân vừa đạp, xe lập tức dừng lại.

Không chút nào phòng bị, cả người Đồng Vũ Lăng lao về phía trước, nếu không phải đã thắt dây an toàn, cô nói không chừng đập vỡ cả kính thủy tinh bay xuyên ra ngoài.

Một lần nữa ngồi yên thân mình, Đồng Vũ Lăng kinh hồn chưa định, nhìn xem thông suốt phía trước, hướng Long Triệt oán hận: “Sao anh đi đường không chú ý cẩn thận gì hết vậy? Phanh xe gấp như vậy?”

Long Triệt không nói, môi mỏng mơ hồ bật ra một nét thoáng hiện tùy ý cười tà, tiếp tục hướng phía trước chạy nhanh.

Đồng Vũ Lăng trừng mắt liếc hắn một cái, lực chú ý một lần nữa trở lại hình ảnh trên MP4. Không lâu, lại bị một phanh gấp bừng tỉnh.

“Uy, anh làm gì thế!” Đồng Vũ Lăng giận dữ.

Long Triệt như cũ im miệng không nói, còn bắt đầu huýt sáo.

Đồng Vũ Lăng giận dữ hừ mắng vài câu, rồi sau đó lại không để ý tới hắn.

Cho đến lần thứ ba, Đồng Vũ Lăng cũng nhịn không được nữa, rít gào đi ra, “Long tiên sinh, anh không muốn sống nhưng tôi vẫn còn muốn! Anh có biết tế bào não của con người có bao nhiêu đáng quý không? Còn có, anh làm cho tôi bị giật mình như vậy, chẳng may bị bệnh tim, anh có thể thay bố mẹ tôi sinh ra tôi một lần nữa được không?”

Long Triệt trầm ngâm một lát, không chút để ý giải thích: “Thừa dịp đường không ai, tôi thử tính năng phanh xe một chút!”

Hắn … Đây là lý do kiểu gì? Chó má! Coi như cô là dân chúng bình thường, nhưng cũng biết đây là loại xe gì! Xe thể thao Bugatti Veyron kiểu dáng mới nhất năm nay, giá trị hơn một ngàn vạn, lại còn phải lo lắng phanh xe không được tốt? Đồng Vũ Lăng liếc nhìn hắn, tức giận nói: “Anh rõ ràng không muốn tôi xem phim, cố ý muốn gây rối!”

Bị người nhìn ra tâm tư, còn một câu đánh trúng, Long Triệt không chỉ có kinh ngạc, vả lại cảm thấy một tia quẫn bách cùng hờn giận. Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Đồng Vũ Lăng càng làm cho hắn xấu hổ.

“Bề ngoài thành thục, tâm trí lại giống như tiểu hài tử, thực hoài nghi anh có thật là chủ tịch của một ngân hàng lớn kiêm CEO hay không!” Đồng Vũ Lăng không chút khách khí công kích hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Long Triệt đã đen giống như đáy nồi, bàn tay to nắm chặt lấy vô lăng, gân xanh bắt đầu ẩn hiện.

Đồng Vũ Lăng chút nào không e ngại, tiếp tục nói: “Tôi chính thức nói cho anh biết, bây giờ là bà ngoại anh mời tôi tới dùng cơm, không cho phép anh xằng bậy, nếu không tôi sẽ quay đầu đi!”

Long Triệt từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nha đầu chết tiệt kia, miệng lưỡi bén nhọn, có thể một lần lại một lần chọc giận hắn, hắn thật muốn nhấn phanh xe dừng lại ngay, nhưng đến thời điểm cuối cùng, lòng bàn chân vẫn là rụt trở về.

Đồng Vũ Lăng dương dương tự đắc trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục đầu nhập điện ảnh, lần này, cô chính là hoàn toàn an tâm!

Long Triệt tức giận đến phổi cần nổ mạnh, nhưng không cách nào phát tiết, chỉ có thể tăng lớn tốc độ xe, bão táp, cho đến khi đến biệt thự Khâu gia. Hắn tức giận đối với Đồng Vũ Lăng như trước vẫn hết sức chăm chú gầm nhẹ nói: “Xuống xe!”

Đồng Vũ Lăng nhìn chung quanh vừa nhìn, chậm rãi cất MP4, sau đó xuống xe, dưới sự dẫn dắt của hắn tiến vào nhà lớn …

End chương 19

TMKN – 18

25 Th2

Edit: kimio

Chương 18: Lại gây rối

Ngày hôm sau, Đồng Vũ Lăng xin nghỉ nửa ngày, lại đi vào tòa cao ốc của ngân hàng Âu Á Phỉ Lợi Tư. Lần này, cô trực tiếp đến tầng cao nhất, mới ra thang máy liền bị một tiểu thư trước cửa chặn lại.

“Tôi tìm Long Triệt!” Đồng Vũ Lăng nói thẳng.

Vị tiểu thư trước cửa quái lạ nhìn cô: “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không? Tìm Long tiên sinh có chuyện gì sao?”

“Hắn cầm của tôi một số thứ, tôi hiện tại đến lấy về!”

Vị tiểu thư trước cửa càng thêm kinh ngạc, nhưng vẫn là lễ phép hỏi: “Vậy … Xin hỏi tiểu thư họ gì?”

“Họ Đồng!”

Tiểu thư trước sảnh liền bấm điện thoại nội bộ: “Cao trợ lý, có một cô gái họ Đồng, cô ấy nói … Cô ấy nói Long tiên sinh cầm đồ vật này nọ của cô ấy, cô ấy đang ở đại sảnh, ngài có cần phải tới nhìn một chút không? ”

Không lâu sau khi cô gái đứng ở đại sảnh cúp điện thoại, thân ảnh cao lớn của Cao Chí Kiệt đã lập tức tìm đến, khi hắn nhìn thấy Đồng Vũ Lăng, liền nhíu mày: “Lại là cô? ! Cô lại có chuyện gì tìm Long tiên sinh? Cô nên biết là anh ấy sẽ không dễ dàng đồng ý gặp cô!”

“Tôi không phải đến để gặp anh ta, tôi chỉ tìm anh ta để lấy lại đồ đạc của mình thôi!” Đồng Vũ Lăng tức giận nói.

“Cái gì vậy?” Cao Chí Kiệt thật là nghi hoặc.

“Nói cho anh anh cũng đâu có biết, anh để cho tôi vào gặp anh ta là được rồi!”

“Thực xin lỗi, cô không nói rõ ràng, tôi sẽ không để cho cô đi vào!”

“Anh … Tốt lắm, anh ta trộm của tôi giấy chứng nhận, ví, di động vân vân, như vậy anh có thế để cho tôi đi vào được chưa?”

Cao Chí Kiệt vừa nghe, hừ cười: “Đồng tiểu thư, cô thực biết nói đùa!”

“Nói đùa? Tôi không rảnh mà nói đùa với anh. Anh cho là Long Triệt là người hoàn mỹ như vậy sao? Anh ta thật ra là một tên tôi ác tày trời hỗn … ” Chữ “đản” còn chưa kịp phát ra, Đồng Vũ Lăng chợt thấy miệng bị mội bàn tay to che lại, đến khi cô hoàn hồn, đã thấy chính mình đã bị Long Triệt mang vào trong phòng làm việc của hắn.

“Mang túi xách trả lại cho tôi!” Hắn vừa buông ra, cô lập tức nói.

Long Triệt im hơi lặng tiếng, như có suy nghĩ gì nhìn cô.

“Uy, anh bị điếc ah? Có nghe thấy tôi nói gì không đó?” Đã chứng kiến đủ loại hành vi ti tiện của Long Triệt, Đồng Vũ Lăng không bao giờ … nữa nguyện khách khí đối với hắn.

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?” Long Triệt nhún nhún vai, rõ ràng là đang chơi xấu.

“Anh …” Đồng Vũ Lăng chán nản: “Ngày hôm qua, túi xách của tôi ở trong xe của anh, anh nhanh chóng đưa tôi đi!”

“Đây là thái độ mà cô cầu xin người khác giúp đỡ?”

Cô cầu hắn? Kính nhờ, rõ ràng là hắn hại cô thành như vậy! Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, Đồng Vũ Lăng lại tiếp tục nổi lên tức giận: “Nếu anh không trả lại cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Long Triệt không một chút sợ hãi, chủ động cầm lấy điện thoại đưa cho cô, “Báo đi, bất quá trước khi cô báo cảnh sát tốt nhất nghĩ cho rõ ràng cô có đủ chứng cứ tố cáo tôi hay không, nếu không đừng lãng phí thời gian!”

Mới vừa bấm được 1 phím, Đồng Vũ Lăng nghe hắn nói như vậy, không khỏi thẹn quá hoá giận, cuối cùng hung hăng đem điện thoại vứt lại trên bàn sách, nhất thời khó chịu sốt ruột, nhịn không được khóc lên: “Anh là đồ quái thai, bại hoại, hại người, tối hôm qua anh hại tôi như thế còn chưa đủ sao? Tôi với anh không thù không oán, vì cái gì mà cứ mạc danh kỳ diệu gây phiền toái cho tôi …”

Phát hiện cô đột nhiên lê hoa mang vũ, Long Triệt trong lòng không hiểu một trận buồn khổ, theo bản năng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho  cô.

Đồng Vũ Lăng không cảm kích, tiếp tục lâm vào giữa bi phẫn bất lực của mình.

Không tự giác, Long Triệt tự mình thay cô lau đi nước mắt, sau đó kéo tay cô, cùng đi ra văn phòng, không để ý đến sự kinh ngạc cùng buồn bực của đám người Cao đặc trợ, lập tức bước vào thang máy chuyên dụng của hắn, rất nhanh đi vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.

Mở cửa xe, Long Triệt từ bên trong lấy ra một cái túi xách, đưa cho cô: “Này, cho cô!”

Đồng Vũ Lăng cầm lấy, nhanh chóng mở ra kiểm tra, di động, cái chìa khóa, son môi, bao tay, các vật phẩm đều đầy đủ, trừ bỏ ví!

Nhìn lại chiếc ví Chanel mới tinh xinh đẹp, Đồng Vũ Lăng không khỏi chất vấn, “Sao anh lại đổi chiếc ví của tôi? Chiếc ví ban đầu của tôi đâu?”

“Vứt đi rồi!”

“Vứt đi rồi?” Hai tròng mắt của Đồng Vũ Lăng đột nhiên trừng lớn.

“Đều rách nát hết cả rồi, không vứt đi chẳng lẽ lưu trữ làm đồ cổ?” Long Triệt bày ra một biểu tình châm chọc.

Đồng Vũ Lăng quả thực muốn giết người. Hắn không biết, chiếc ví tiền cũ kia đối với cô có ý nghĩa vô cùng to lớn, là từ hồi cô còn đi học, lần đầu tiên đi làm thêm kiếm được tiền đã mua nó, sử dụng suốt 6 năm, mặc dù nó có những điểm bị sờn rách cũ nát, nhưng cô luôn luôn không làm được bỏ cũ thay mới. Nhưng hôm nay …

“Cái này so với cái kia của cô tốt hơn nhiều đi.”

Không sai, đây là xinh đẹp, mới, độc đáo, sa hoa, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, nhưng ở trong mắt của cô, căn bản không thể so sánh với chiếc ví mà cô tự kiếm tiền mua được! Đồng Vũ Lăng lại ngẩng đầu, chuẩn bị mắng chửi người thì lại phát hiện, hắn đã muốn đi ra!

Dừng ở cái kia thẳng tắp cao ngất, ngang nhiên tự tin bóng lưng, Đồng Vũ Lăng nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nguyền rủa hắn tốt nhất gặp phải thang máy trục trặc, bị vây hãm tầm ba năm đến bảy ngày, cho hắn chết đói chết khát! ! ! ! ! ! !

Những ngày tiếp theo, Đồng Vũ Lăng đã khôi phục những ngày đi làm bình thường đi đi về về như trước đây.

Tiêu Chính Hoa lại hẹn qua cô hai lần cùng đi ăn tối, bởi vì hắn áp dụng tiến hành phương pháp theo đuổi tuần tự, cho nên quan hệ của hai người vẫn là duy trì ở giai đoạn bằng hữu, cũng không có quá lớn phát triển.

Điều này đối với người một lòng nghĩ đến Tiểu Hạo tử như Đồng Vũ Lăng mà nói, quả thực muốn tìm cũng tìm không thấy, cô chỉ mong, quan hệ với Tiêu Chính Hoa vĩnh viễn là trong sáng như vậy!

Ngày ngày từng ngày đã qua, ngay tại khi Đồng Vũ Lăng cho rằng nam nhân từng cho cô thật lớn khuất nhục cùng quấy nhiễu dần dần phai nhạt thì ông trời cố tình không cho cô “An bình” .

Nhìn thông tin hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Đồng Vũ Lăng vô cùng giật mình.

“Chủ nhân”

Cô lúc nào thì lưu một dãy số như vậy trên điện thoại? Như thế nào mà một chút ấn tượng cũng không có? Bạn cùng lớp, bạn bè quen biết, thậm chí khách hàng cũng không có ai lưu tên này hết.

“Tiểu nô lệ, nghe điện thoại! Tiểu nô lệ, nghe điện thoại…”

Hôn mê! Chính mình lúc nào cài đặt một cái nhạc chuông điện thoại tà ác khủng bố như vậy? Gì gì, thanh âm này … Có điểm quen thuộc, hình như là … Phải … Là Long Triệt, cái kẻ nhã nhặn bại hoại!

Điện thoại không ngừng đổ chuông, rốt cục, Đồng Vũ Lăng bấm nút nghe máy.

Bên kia lập tức truyền đến trầm thấp hùng hậu tiếng nói: “Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại?”

Thật là hắn! ! Đồng Vũ Lăng ngẩn người, rồi sau đó dỗi nói: “Anh là ai?”

Bên kia chắc không thể nghĩ được cô sẽ hỏi như vậy, bất giác im lặng.

Đồng Vũ Lăng thầm hừ, tiếp tục nói: “Uy, anh rốt cuộc là ai, gọi lộn số sao? Tôi đây tắt máy!”

“Là tôi!” Bên kia cuối cùng lại lên tiếng.

“Vô nghĩa, mỗi người gọi điện thoại cũng đều nói là tôi, anh cung tự xưng tôi, rốt cuộc là ai?”

“Long Triệt!”

“Long Triệt? Ai a? Long Triệt nào?”

“Ông chủ của Đồng Khải Kiếm! !” Long Triệt phỏng chừng tức giận đến trán bạo gân xanh, dĩ nhiên sử xuất đòn sát thủ.

Đồng Vũ Lăng chấn động, cô hiểu được hắn nói như vậy dụng ý! Đê tiện, rõ ràng dùng ba ba đến uy hiếp cô!

“Nga, Long —— tiên —— sinh a, có chuyện gì?” Đồng Vũ Lăng cố ý kéo dài ngữ khí, lộ ra nồng đậm là không thích.

“Bà ngoại tôi muốn hẹn cô ăn bữa cơm!”

Bà ngoại? Trong óc Đồng Vũ Lăng nhanh chóng hiện ra một lão nhân ung dung đẹp đẽ quý giá, hoà nhã dễ gần.

“Tối mai hơn 6 giờ, cô tới dưới lầu công ty tôi chờ tôi, tôi lái xe đưa cô đi!” Long Triệt lại nói.

Đồng Vũ Lăng nghe thấy, không chút nghĩ ngợi liền nói, “Tại sao lại là tôi đi đến chờ ở công ty anh? Muốn đi cũng là anh tới đón tôi!”

“Tôi không thời gian đi đón cô!”

“Tôi đây không đi!” Đồng Vũ Lăng xấu hổ, dứt khoát cúp điện thoại.

Không đến hai giây sau, Long Triệt lại gọi tới, thanh âm nén giận: “Cho tới bây giờ không ai dám cúp điện thoại của tôi, cô là người đầu tiên!”

“Cúp điện thoại của anh thì sao? Cùng loại người cuồng vọng tự đại, không hề lễ phép như anh nói chuyện điện thoại, chẳng những lãng phí nước miếng, mà còn lãng phí nguồn điện!” Đồng Vũ Lăng không hề úy kỵ.

Bên kia vốn là trầm mặc một hồi, mới nói: “Tôi nói lại lần nữa, tối mai 6h 30 cô đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu công ty tôi, nếu không … Cô tự gánh chịu hậu quả!”

Hậu quả, không phải là dùng ba ba uy hiếp cô sao! Đáng giận, bá đạo, đồ con heo!

Điện thoại bên kia đã muốn truyền đến tiếng cúp máy! !

Đồng Vũ Lăng giận không kềm được, cô thề, đợi cô kiếm đủ tiền, chuyện thứ nhất cần làm đó là, kêu ba ba từ chức! !

End chương 18

TMKN – 17

24 Th2

Edit: kimio

Chương 17: Đáng giận nam nhân

Xe đã mất bóng dáng, Đồng Vũ Lăng không tiếp tục chạy nhanh theo, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi người nhà cầu cứu, giật mình, túi xách của mình còn ở trong xe của hắn!

Đáng giận, biến thái, sát ngàn đao . . .

Đồng Vũ Lăng chưa từng thống hận mắng một người như vậy, cô tức giận nhìn bốn phía quạnh quẽ tịch liêu, lại nghe tiêu tiêu tiếng gió, không khỏi cảm thấy một trận rùng mình. Lạnh không chỉ có thân thể, còn có tâm lý.

Phải làm sao bây giờ, vừa rồi ngồi trên xe lên núi không sai biệt lắm tầm 20 phút, nếu thật sự đi bộ ít nhất cần 2 giờ đi. Đêm dài người tĩnh, hoang sơn dã lình, nơi này có thể hay không có người xấu hoặc thổ phỉ? Càng nghĩ tâm càng lạnh lẽo, Đồng Vũ Lăng hai tay đan chéo ôm ở trước ngực, bắt đầu dọc theo sơn đạo liều mạng chạy, thẳng đến khi thở hồng hộc rốt cuộc không thể chạy nổi nữa, vì thế chuyển thành đi bộ, thỉnh thoảng còn bất chợt nhìn về phía trước xa xa, chờ đợi gặp được một số người đi hóng mát, đáng tiếc ngay cả một bóng quỷ cũng chả có một con!

Cô một bên bước nhanh đi về phía trước, một bên trái phải quan sát, phá lệ cảnh giác. Không biết qua bao lâu, cuối cùng chứng kiến phía trước có điểm ánh sáng, ngay sau đó, cả sơn đạo đều bị chiếu sáng lên, tiếng xe ầm ầm rung động.

Mừng rỡ như điên, cô nhanh chóng vọt tới giữa đường, giương mở cánh tay, không ngừng xua tay, chờ đợi xe dừng lại, lại lập tức chạy tới cầu cứu, lại giật mình thấy kia là một xe cảnh sát, bên trong ngồi vài người đều là cảnh sát!

“Tiểu thư, cô là ai? Muộn như vậy ở trong này để làm gì?” Trong đó một người cảnh sát đã muốn bắt đầu hỏi.

Đồng Vũ Lăng ấp úng, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời câu hỏi như thế nào.

Cảnh sát thấy cô đầu tóc rối bời, đầy mặt đỏ lên, vả lại một thân cát bụi, không khỏi lại hỏi: “Cô bị cướp?”

“Ách?”

“Chúng tôi nhận được báo động, có người ở nơi này gặp tai nạn! Cô không sao chứ? Cường đạo đâu?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.

Đồng Vũ Lăng không biết như thế nào giải thích bản thân một mình xuất hiện ở này, lại sợ cảnh sát hỏi han hoặc đưa tới phiền toái, hiện giờ nghe thấy cảnh sát nói như vậy, dứt khoát đâm lao phải theo lao, cố giả dạng kinh hoảng nói: “Tôi . . . Tôi không sao, chính là túi xách bị cướp, mà cường đạo kia . . . Chạy mất!”

“Không có việc gì là tốt rồi, lên xe trước đi, phiền toái cô theo chúng tôi quay về cục cảnh sát ghi khẩu cung!” Cảnh sát mở cửa xe.

“Ghi khẩu cung?” Đồng Vũ Lăng hai tròng mắt trừng lớn, phát hiện mỗi người bọn hắn mang bộ dạng nghi hoặc, liền không hề lên tiếng, thật cẩn thận hiện lên xe, đồng thời gọi lại bọn hắn: “Cảnh sát đại ca, các anh muốn hay không ở phụ cận đi một vòng? Cường đạo kia nói không chừng còn đánh cướp những người khác đâu!”

“Còn có những người khác bị cướp?”

“Kỳ thật . . . Tôi còn không kịp báo cảnh sát đồ vật này nọ liền bị cướp đi, cho nên tôi nghĩ hẳn là người khác bị hại báo cảnh sát cầu cứu!” Đồng Vũ Lăng giải thích, cô không muốn bởi vì chính mình nói dối mà hại chân chính người bị hại.

Cảnh sát gật đầu một cái, tiếp tục lái xe dọc theo sơn đạo, vì để cho người chú ý, còn mở còi cảnh sát. Không lâu, quả nhiên tìm được chân chính người bị cướp! Chỉ tiếc, luôn luôn tìm không thấy cường đạo.

Trở lại cục cảnh sát, Đồng Vũ Lăng soạn bậy vài câu làm xong khẩu cung, trước khi đi còn đỏ mặt, kiên trì đưa cảnh sát mười nguyên, cuối cùng rời đi cục cảnh sát, cuối cùng hữu kinh vô hiểm về đến nhà.

Trong nhà đã muốn loạn thành một đoàn!

“Tiểu Lăng, con không sao chứ? Không phải nói lấy xong bánh liền về nhà sao? Mẹ gọi cho con thật nhiều cuộc điện thoại, mà cũng không thấy có ai bắt máy!” Chứng kiến nữ nhân cuối cùng xuất hiện, mẹ Đồng kinh hồn chưa định, kích động dị thường.

Phụ thân Đồng Khải Kiếm đồng dạng là đầy mặt lo lắng, thần sắc kích động.

Điện thoại! Điện thoại ở trong túi xách, mà túi xách lại ở trên xe tên khốn Long Triệt kia! Đồng Vũ Lăng bình tĩnh nhìn cha mẹ, bịa một câu chuyện: “Con . . . đang xếp hàng lấy bánh, công ty điện báo gọi con đi nhà ga đón người khách, sau đó lại quên túi xách ở trên xe công ty, cho nên không có nghe đến điện thoại của mẹ.”

Mặc dù Đồng Vũ Lăng giải thích thực gượng ép, cha mẹ lại không chút hoài nghi truy vấn, dù sao cô an toàn trở về mới là trọng yếu nhất.

Kế tiếp, Đồng Vũ Lăng đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, ăn như hổ đói cơm chiều, lên giường nằm xuống thì đã là hơn 11 giờ đêm. Cô đờ đẫn nhìn trần nhà, suy nghĩ về những việc xảy ra đêm nay bắt đầu trở lại trong óc.

May mắn chính mình mạng lớn, không có thật sự đụng tới cường đạo, nếu không hậu quả khó lường. Lại may mắn có cỗ xe trên xe cảnh sát lên núi, nếu không cô hiện tại chỉ sợ còn gian nan đi ở sơn đạo không người yên tĩnh, hoặc là mệt mỏi suy sụp ở nơi này, lạnh chết đến hừng đông!

Còn tưởng rằng trên yến hội trả giá trầm trọng đại giới đã muốn bồi hoàn nhân tình kia, ai ngờ hắn âm hồn bất tán, lại không hiểu ra sao cả xông vào cuộc sống yên tĩnh của cô. Cô chắc chắc, tổ tiên khẳng định chọc tới hắn, làm cho đời này một lần lại một lần chịu hắn tra tấn cùng nhục nhã. (vịt: không phải tổ tiên chị mà. Là kiếp trước của chị á)

Không tự giác, tay cô chậm rãi di chuyển trên môi! Không thể tưởng được nụ hôn đầu của mình cứ như vậy mất đi. Cô luôn luôn chờ mong nụ hôn đầu tiên lãng mạn cùng với người mình thích, hiện giờ cứ như vậy bị ác ma kia phá hủy, thật sự là rất oan! Cô không biết lúc ấy là cảm giác gì, cô chỉ nhớ rõ, chính mình thực tức giận, hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của hắn, chặt đứt bàn tay heo tà ác! (vịt: chị suy nghĩ nên loạn đầu rồi. Heo có chân chứ đâu có tay đâu)

Cô thật muốn, hắn từ nay về sau ở trong cuộc sống của cô biến mất, đáng tiếc ví, di động cùng giấy chứng nhận đều tại trong tay hắn, cô còn phải đi tìm hắn một lần!

Được rồi, liền một lần, một lần cuối cùng, thu hồi đồ vật này nọ sau phải đi đầu cầu đánh tiểu nhân (vịt: hem bik cái này), cầu thần bái Phật, cầu nguyện nam nhân tự đại kiêu căng, không ai bì nổi, ghê tởm hết sức này đừng tái xuất hiện trong cuộc sống của cô! !

Cùng một cái ban đêm. Biệt thự Long gia lầu ba.

Trong phòng ngủ đèn đuốc sáng chói, nhạc nhẹ vang vọng mỗi chỗ trong phòng.

Long Triệt ngồi ở trên giường, một bên vuốt ve má trái, một bên nhìn chăm chú cái thứ “rách nát” giống như cái túi trước mắt, một hồi, đem nó mở ra, đổ ra đồ vật bên trong.

Ví, di động, cái chìa khóa, son bóng, bao tay màu trắng, còn có hai chiếc bánh.

Hắn đầu tiên cầm lấy đã muốn cởi ra chiếc ví HELLO—KITTY, mở ra tùy ý lật xem, lấy ra giấy căn cước, đối với bức ảnh dán phía trên mặt giật mình nhìn một hồi, đột nhiên xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp gấm màu đỏ, bên trong nằm một chiếc ví nữ Chanel độc đáo mới tinh.

Hắn đem giấy chứng nhận này, giữ lại, còn có hai trăm nguyên tiền giá trị lớn cùng một ít tiền lẻ, nhất nhất cất vào ví tiền mới, mà nguyên bản ví tiền của Đồng Vũ Lăng, bị ném vào thùng rác.

Hắn lại cầm lấy điện thoại di động của cô, tùy ý bấm bấm một hồi, ở trước mặt đưa vào mấy dãy số, cuối cùng thu hồi các vật sở hữu, một lần nữa thả lại trong túi xách.

Sau khi nằm xuống giường, hắn cứ việc từ từ nhắm hai mắt, trong óc lại rõ ràng thoáng hiện một dung nhan xinh đẹp , còn có một chút loạn thất bát tao, cảm giác không thể lý giải cùng nghĩ thấu, thẳng đến khi hắn tiến vào mộng đẹp . . .

End chương 17